Tìm kiếm Blog này

Thứ Năm, 21 tháng 1, 2010

Đời tiết kiệm


Tôi không chắc có ai như tôi, nghĩ cuộc đời mình hệt như một món tiền tiết kiệm được chủ nhân của nó gửi vào ngân hàng thời khủng hoảng, lúc lãi xuất hạ xuống thấp nhất, đến mức không còn gì để hạ.

Món tiền khởi điểm có lớn không? Xin thưa là lớn lắm. Hình thức của tôi không đến nỗi nào, IQ cao, gia đình danh giá, luôn được giáo dục tốt. Vậy thì chỉ còn việc nỗ lực mà sinh lời thôi, chờ gì nữa?



Ấy vậy mà tôi đã không làm nó sinh lời, như kỳ vọng của bà mụ nặn ra tôi và của những người đặt số tiền khởi điểm ấy vào tài khoản của tôi.
Người ta luôn nói về số phận, riêng tôi không tin. Khoản tiết kiệm của tôi không sinh lời như mong muốn là do tôi luôn không tìm hiểu kỹ thông tin khi chọn ngân hàng, mềm nhũn khi đầu tư và buồn rầu khi nhận phần lời cỏn con là những gì tạm được gọi là thành quả, tiêu không đủ qua ngày đoạn tháng. Tiền mất giá, tức là tuổi xuân của tôi trôi qua nhanh như hòn tên mũi đạn. Vật giá leo thang, tức là quãng đời bão rớt của bao cấp xưa với cốc trà nóng sẵn sàng sau bữa ăn đạm bạc cùng muôn vàn niềm vui tràn ngập tình đời dần mất hút cùng cơn gió thị trường ngược xuôi bươn trải.


Món tiền khởi điểm của tôi đang dần trở nên nhỏ nhoi hơn bao giờ hết.


Năm tiết kiệm thứ 20, tôi vỡ mộng khi đầu tư khoản tiền giấy thơm tho giá trị nhất cho ngân hàng Hear and Hear. Lãi kếch xù nhưng tôi không hề muốn dùng nó để đầu tư tiếp.


Vào khoảng năm tiết kiệm thứ 25, ngân hàng Hear and Hear và khoản lãi kếch xù của tôi, thêm ba lần nữa gửi giấy mời tôi tiếp tục đầu tư. Tôi đau đầu tính toán, trái tim vỡ tung vì đau khổ bởi trót vô tâm với nước mắt vỡ nợ của đời người, đến mức đã có lúc muốn đem cả đống tiền vốn lẫn lãi quấn vào một tấm chăn rồi đốt chúng đi cho cát bụi lại trở về cát bụi.

(Còn tiếp)

Thứ Tư, 20 tháng 1, 2010

Hạt cát và tôi

Nếu được lựa chọn thì bạn muốn là ai, là cái gì trong cuộc đời này? Là đàn ông, đàn bà, người già, người trẻ, bác sỹ, kỹ sư, nông dân, người vô danh, người nổi tiếng hay đơn giản chỉ là hạt cát trên bờ biển? Tôi đã luôn muốn mình chỉ là hạt cát bên bờ biển xanh, để bình an nằm nghe sóng vỗ, để ngước muôn ngàn ánh mắt lấp lánh mà một hạt cát sở hữu nhìn bầu trời xanh vô tận, không bao giờ thấy màn đêm.
Nghe tin Haiti động đất, đau đớn và tan hoang, tôi ngước lên trên đầu, thấy trần nhà còn đó. Trong bữa cơm chiều, TV chiếu những hình ảnh người Haiti chất xác người đòi cứu trợ, miếng cơm đắng ngắt. Nhìn lên tường, ảnh của tôi với nụ cười tươi tắn vô tư. Tôi bỗng cảm nhận được sự biến mất của hạt cát bên bờ biển xanh. Tôi trở lại là tôi, bằng xương bằng thịt, và đang rùng mình nhìn đống xác người ruồi bay loạn xạ ở Haiti.
Chúa tách phần cát ra khỏi suy nghĩ của tôi, trả lại phần xương thịt với sự xót thương đồng loại cho tôi.